WAR...WITH ME,WAR NEVER CHANGE...

WAR...WITH ME,WAR NEVER CHANGE...
(Nơi chứa đầy tâm trạng...)

Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

Ghé ngang qua và lại bước đi...

Đã lâu rồi ko ghé wa chốn này, g nhìn lại lại nhớ những ngày xưa. Bất chợt thấy lòng cũng thật nhẹ nhõm vì đã wen với cuộc sống hiện tại. Đôi khi ko cần một ai bên cạnh đặc biệt với mình quá lâu làm cho trái tim mình vững vàng hơn và cũng thấy cuộc sống bình lặng hơn. Có lẽ đây là lần đầu tiên cuộc sống mình vắng bóng sóng gió đến như vậy.
Thật là bình yên...

Thứ Năm, 6 tháng 5, 2010

Đôi mắt...


"Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em.
Có khi nắng khuya chưa lên, mà một loài hoa chợt tím".

Hai câu này trong bài hát "Chiều một mình qua phố" của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn được vang ra từ một quán cafe nhỏ trên con đường dạo qua một góc phố nhỏ giữa lòng quận 1. Chợt thấy một chút xót xa trong lòng, nhưng không phải sự tiếc nuối chuyện cũ, mà là xót xa cho bản thân mình. Vì một người mà mình đã mất đi quá nhiều thứ để rồi giờ chợt nhận ra mình giống như một kẻ từng bị mộng du trong chính giấc mơ của mình. Chợt thấy mình là một kẻ khờ trước cơn mê, trước cái vẻ bề ngoài của con người mà quên mất lòng người. Chợt nhận ra tình yêu mình từng nghĩ đến thật "ngọt". Chợt nhận ra tất cả những gì trước kia là một sai lầm...

Giờ đây trong đầu không có cái thứ "tình yêu đẹp", cũng như không còn tin tưởng bất cứ một ai quá nhiều. Bản thân nhận ra chỉ mình sống vì chính mình thì mới tồn tại được trong cái thế giới này. Tuy mặt vẫn tươi, miệng vẫn cười nhưng lòng đã lạnh. Bạn bè thì vẫn thế, vẫn là những điều tốt đẹp mà cuộc sống mang lại. Song những mối quan hệ cao hơn bạn bè là không được phép tồn tại ! Vì một lần đã quá đủ, chuyện sau này ra sao không còn quan trọng, người yêu bây giờ đã không còn cần thiết. Chỉ là chuyện vớ vẫn của một thời mới lớn. Qua rồi sẽ thấy không có cái gọi là tự nhiên, tất cả đều có chủ đích, sắp đặt và dường như lợi dụng nhau và trung gian là đồng tiền. Chưa bao giờ mình nhận ra sức mạnh của đồng tiền như bây giờ. Tuy không để nó nuốt mình nhưng chắc chắn tiền là thứ mình tin cậy nhất!
Tình yêu ư? Tình yêu là gì? Với mình đó chỉ đơn thuần là một thứ "công cụ" trong cuộc sống mà một người cần để thoã mãn những nhu cầu nào đó về mặt tinh thần của bản thân. Có nhiều cách chọn để có điều đó, và mình đã chọn ra cách cho riêng mình...

Chủ Nhật, 2 tháng 5, 2010

Đổi gió...


Hôm qua là ngày họp lớp phổ thông, sau một thời gian dài không gặp mọi người thì giờ gặp lại thấy mọi người đã khác hẵn. Hôm trước đó dù đã có một buổi quậy tưng bừng trên Thủ Đức nhưng sáng sớm hôm sau vẫn có mặt đúng 6g để tham gia buổi họp mặt với mọi người. Tuy trên quá trình đi chơi có một chút trục trặc song buổi đi chơi vẫn tại khu du lịch sinh thái Bò Cạp Vàng vẫn được xem là thành công tốt đẹp. Sau khi đi chơi về nhà mình mới nhận ra giờ mình đã thực sự bước qua được "bóng tối" trong lòng mình và trở lại với "cuộc sống" thường ngày. Tạm gát lại những lo toan hằng ngày, những chuyện "cá nhân" để thư thã đi một chuyến đi chơi. Mình lại là người thích đi những chuyến đi xa bằng xe máy nên chuyến đi này là đúng sở thích của mình. Lái xe và ngắm cảnh, đi chơi đây đó và chộp vài tấm hình làm mình thật thích thú. Quả thực khoảng thời gian vừa qua là một trải nghiệm "thú vị" và "khó khăn" với một người như mình. Song không vì thế mà mình gục ngã vì mình không muốn làm trò cười trong mắt người khác. Đi chơi và vui vẻ cũng là một cách sống tốt, sống đẹp với những gì mình đang có. VÀ mình cũng nhận ra một điều, mình bây giờ không thể và không nên yêu. Cái quan trọng nhất đối với mình bây giờ là thành công hay nói trắng ra là...phải có vật chất rồi mới có tinh thần. Mình không nghĩ tiêu cực "tiền là trên hết" nhưng chính tiền sẽ là cái làm cho mình có một "vị trí" tốt hơn khi tính tới chuyện tình cảm. Và "tình yêu" đối với cách nhìn bây giờ đã khác,nó không còn là cái "tất yếu" mà chỉ đơn giản là cái "cần" của cuộc sống, mà điều gì cần thì không hẵn phải có ngay và quan trọng. Phải nói sao đây? Có lẽ là lời cảm ơn từ mình tới một người đã thay đổi mình. Cuộc sống là vậy,và con người là vậy,phải thay đổi để tồn tại...Phải mở to mắt ra trước người đứng trước mình...

Thứ Năm, 15 tháng 4, 2010

Gặp và nhìn...


Đó là hai động tác mà tôi đã làm trong buổi trưa ngày hôm nay. Nghe thì có vẻ như đó là những việc rất đổi bình thường đối với bất kì một ai. Nhưng gặp ai và nhìn ai thì lại là một vấn đề khác! MẤy ngày trước nếu như rơi vào tình huống này có lẽ tôi sẽ hơi e ngại, nhưng hôm nay thì đã không như vậy. Phải công nhận là sau khi uống mấy viên thuốc kháng Radiation thì tác dụng phụ của nó lên cơ thể con người là không đoán trước được, bản thân tôi cũng không muốn uống thứ ấy nhưng vì "công việc" và vì nếu như không muốn mình giống như món gà quay trong lò vi sóng thì phải uống! Nó làm người tôi mất nước nhanh kinh ngạc, hồi trưa cái lưng như tắm dù nhiệt độ ngoài trời có...35oC và người cũng không hoạt động nhiều. Nhưng cái chính là nó làm cho tâm lý người ta bị tác động đôi chút, tôi quên hẵn đi cái cảm giác ngại khi đối diện với "người ta" dù cô ấy không dám nhìn tôi, khoãng cách gần đến độ chỉ cần một cử chỉ sai là tôi sẽ là một thằng ngốc . Cũng đúng thôi vì giờ đây tôi đã không còn như ngày ấy, đã là một con sói chứ không còn là cừu nữa. Trông người ta vui vẻ bước đi thật là nhẹ nhõm, vì rốt cuộc mình đã sai khi nghĩ rằng hồi ấy người ta đã có chút tình cảm với mình. Không phải trách móc nhưng thực sự giờ thấy mình cũng thật là khờ khi nghĩ rằng mình đã được yêu ! "Em yêu anh", nghe như trong một cơn mơ. Giờ thì đã không còn vương lại chút mùi hương tình cảm "con người" nữa. Chỉ còn lại trong lòng chút thi vị của cuộc sống mà hoan toàn không có chổ cho tình yêu. Tình yêu đơn giản và đẹp chỉ là cái "lỗi thời", giờ đây nó dễ dàng được đo bằng "thành đạt" theo cách nói của vài người mà suy cho cùng cũng chỉ bằng tiền mà thôi. Thật buồn cười là mỗi đêm họ ngủ thì chúng tôi lại phải làm những "việc" nhỏ bé để ngày mai vẫn là ngày mai. Không biết rồi chuyện này sẽ đi tới đâu nhưng đối với tôi, "tình yêu" trong tôi đã chết vì đơn giản tôi đã yêu và chỉ yêu một lần.

Chủ Nhật, 11 tháng 4, 2010

Một tin nhắn...

Đang đọc một quyển sách thì đt rung lên báo có một tin nhắn, một tin nhắn từ một người không mong sẽ nhận. "Chắc a hận e lắm (!)", đó là dòng đầu tiên mà nội dung tin nhắn hiễn thị. Tôi không nhớ dòng thứ 2 là gì nữa nhưng chỉ đọc dòng đầu tiên là đủ để tâm trạng thay đổi. Nếu như cách đây 15 ngày thì có lẽ có một chút nào đó của chữ "hận" ấy trong lòng, chỉ một chút thôi. Nhưng bay giờ hoàn toàn không có, có lẽ vì bây giờ thấy mọi chuyện đã hết và mình đã vứt bỏ đi những chút tình cảm đơn thuần cuối cùng trong lòng rồi nên giờ thấy mọi chuyện thật đơn giãn. Thấy mọi chuyện giờ rất đơn giãn khi mình không cảm nhận thấy những gì mình làm bây giờ không phải vì một ai, không phải thay đổi chính mình vì bất kì ai mà mình thay đổi mình vì chính bản thân. Ngày mai ra sao không quan trong, gặp nhau thì đã sao? Nếu mình không có gì thì dù gặp nhau vẫn sẽ thấy không có gì, dù đứng cạnh nhau cũng vẫn sẽ thấy không có gì, vì giờ đây là 2 con người hoàn toàn khác, không phải là 2 người của "trước kia". Tại sao lại phải phản ứng như vậy ư? Vì đơn giản vết thương trong lòng là quá lớn, nó lớn và sâu đến độ cái cảm giác đau đớn là giới hạn tận cùng và con người trong trạng thái ấy lại hoàn toàn không cảm thấy gì. Cái cảm giác này đã một lần trãi qua, lần định mệnh thay đổi tất cả, một quả mình nhỏ bé tuy không lấy đi sinh mạng của mình nhưng lại đưa mình trở lại cuộc sống ngày hôm nay. Đừng quá lạ lẫm khi thấy một người phản ứng như vậy, những người mà một khi quỷ dữ trong họ đã thức tỉnh thì không quá khó để con quỷ ấy chiếm lấy linh hồn họ, huống chi người ấy tự "giết chết" con người trong mình để bán linh hồn cho quỷ! Cứ như một câu hát " Nhìn nhau mà cứ ngỡ như ta chưa từng quen". Cứ như thế và mãi sẽ như thế...Không có bất cứ hành động hay lời lẽ nào có thể thay đổi được... Nghĩ rằng mọi chuyện chưa hết và có thể làm bạn sao? Thật là ngây thơ khi nghỉ như thế, cái gì đã làm thì không bao giờ thay đổi được. Con người đã thay đổi thì sẽ không bao giờ trở lại và tôi muốn mình không bao giờ trở lại như trước. Nếu có hối tiếc thì chắc chỉ có trong mơ... Quỷ thì không có tình cảm...

Thứ Bảy, 10 tháng 4, 2010

Như chưa từng quen...

Khi gặp 1 người quen cũ, bạn sẽ làm gì? Một nụ cười, một lời chào hay đơn giản chỉ là nhìn nhau để bên kia biết mình nhận ra họ... Sáng nay tôi gặp lại người quen cũ nhưng những cái ở trên đây đã không diễn ra! TẠi sao? Không biết, lúc đó đang gọi đt nên ko chú ý mấy,tới hồi đi vòng lại mới nhận ra. Đang nói chuyện vui vẻ thì chuyển sắc, tôi đi lượt qua nhưng cũng đủ thời gian nhận ra có người nhận ra sự có mặt của mình. Tại sao nhỉ, đã chấm dứt rồi thì có gì mà như thế? Cứ xem như chưa từng quen,như 2 ng xa lạ như tôi có lẽ sẽ ko có cái sắc mặt ấy, nó thừ thừ ra trông rất lạ khi đi kèm với ánh mắt lạnh lùng hôm nào! Nhưng có lạ thì đã sao, giờ đây không còn quan trọng nữa. "Công việc" mới làm tôi giờ thấy con người giờ đây cũng chỉ là " công cụ" mà thôi. Tình yêu bây giờ trong mắt thật phù phiếm, đánh mất đi cái tin tưởng vào 1 con người rồi, mọi thứ bây giờ thật đơn giản là "one shall stand, one shall fall". Lần thứ 2 gặp đối diện nhau trên 1 con đường, thấy nhưng đã sao? Có quen ko để hướng cái nhìn đến, tôi cho rằng ko! Người không quen bạn nhìn thế nào, có khi là không nhìn đến...Những lời hồi trước nói giờ không còn nhớ ý nghĩa nữa. Giờ đang bắt đầu 1 mối quan hệ mới nhưng cũng chỉ là đk cần cho một "cuộc sống bình thường" mà thôi nhưng xem lại trước đó thấy bản thân thật nực cười...Tình yêu ư!? Tình yêu thì rốt cuộc cũng ko thể chịu nỗi 1 phát đạn...Như chưa từng quen là câu nói tốt nhất mà tôi có thể nói ra...Xa lạ thật vì cả hai đã thay đổi và tôi giờ đây đã ko còn là tôi ngày hôm qua...
"Quỷ dữ nơi thiên đường"...

Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010

Có khi nhớ...Có khi quên...

Chiếc áo màu vàng ngồi ôm cây đàn guitar đang khảy lên những phím đàn trong cái quán nước nhỏ...Cái dáng quen thuộc ấy hiện ra ngay rtong mắt tôi khi tôi đi qua cái khúc cong con đường lên trạm xe bus...Bước điềm nhiên đi qua không hề quan tâm xem có ánh mắt chợt ngẫn lên dõi theo hay không...Rồi lòng tự nhũ có lẽ đã hết tình thật...Có lẽ đã nguội thật một tình yêu chớm nở chóng tàn...Nhưng sao nữa đêm đang ngồi nghe bài "Ai nói yêu em đêm nay" thì hình bóng ấy lại hiện về trong tâm trí...Thật là khó có thể nói ra đó là gì...Đi qua những kỉ niệm còn lại trong đầu,những lần bên nhau,những cái thật riêng tư...Thấy còn đọng lại chút ngọt ngào trên môi và cay đắng trong lòng,chút đau nhói trong tim và chút giá lạnh trong cái đầu...Có lẽ đa cảm thật dù con người không còn chút nước mắt nào cho cái việc đơn giản là...khóc. Có thể do áp lực từ "công việc" mà giờ đây không có tâm trí để nhìn xem mình thành ra "cái gì" nhưng lại nghe phải phất cái mùi "sát khí" từ những lần đi "công tác" về...Những khi ấy trong đầu không có một chút cảm xúc nào...Thật kì lạ là tình yêu cho ngta vui sống bao nhiêu thì cũng chính tình yêu làm ngta chết mòn bấy nhiêu...Liên lạc đã cắt đứt hoản toàn dù biết g ngta đã quên mình thật sự.Đi qua những con đường cũ (chỉ trừ 1 con đường vào căn nhà 'ấy") thấy tràn ngập bao kỉ niệm,những con đường sáng sáng hay chiều tối cùng nhau đi,quán nước với chiếc piano em ngồi đánh,góc phố đứng đợi đưa đón em,công viên với những lần hò hẹn,cái vĩa hè dưới ánh đèn mờ nhỏ và những lần trao nhau những...Tất cả đều là những kỉ niệm đẹp.Lần cuối gặp nhau em là một người khác,cũng đúng thôi vì với em thì tất cả đã chấm dứt,ánh mắt lạnh lùng em cúi mặt không bao giờ anh có thể quên...Chiếc ly và quyển sách anh cũng ko còn giữ nữa,giờ nó đã đến tay một người khác...một người cần nó và không biết về quá khứ của chúng.Thật xót xa cho những gì đã qua,có nên đễ nó diễn ra như vậy không giờ vẫn còn là một điều đắn đo...Song giờ mọi việc cũng đã quá muộn...Bàn tay đã không còn trong sạch nữa...