WAR...WITH ME,WAR NEVER CHANGE...

WAR...WITH ME,WAR NEVER CHANGE...
(Nơi chứa đầy tâm trạng...)

Thứ Bảy, 3 tháng 10, 2009

Trung thu - Tết đoàn viên...


Hôm nay là ngày trung thu,một ngày tết của các em thiếu nhi và là ngày tết đoàn viên của những người thân trong gia đình.Hôm nay mình đã tham gia một buổi trao quà cho các em nhỏ tại nhà thờ Tân Định.Buổi trao quà thật vui và nhiều ý nghĩa...
Hôm nay là một ngày có lẽ trãi qua mau mắn và thoãi mái,lâu rồi mình ko một mình ôm tay lái chạy xe đi đâu đó,có lẽ vì lên năm 2 rồi nên thời gian không còn cho phép mình làm mấy cái vụ đó...
Đôi khi mình muốn có ai đó có cùng khung thời gian với mình,chịu được ngồi xe lạu và biết lắng nghe mình với những suy tư và tâm sự trong lòng mình...

Trung thu trăng sáng quá,một trung thu thật yên tĩnh...

Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2009

Một bộ phim với nhiều suy nghĩ...



Hôm nay là ngày thứ 2 của tháng 10.Trước tiên xin chúc các bạn một trung thu vui vẻ,đầm ấm bên gia đình và bè bạn.Sau nữa là xin chúc mừng mình vì học kì vừa qua mình không rớt lại môn nào cả trong học chính quy hay học lại!!
Tháng này có lẽ sẽ là một tháng đầy mới mẻ khi mà các tân SV K-15 cùng học chung với K-14,nhìn chúng lại thấy nhớ hồi trước quá xá
Khi ta lớn dần thì trước mắt ta hiện ra rất nhiều bản chỉ đường và ko chỉ có ngả 3 mà nhiều ngả rẽ đễ ta lựa chọn. Mình đôi lúc cũng phân vân vì những lựa chọn ấy.Hix
Hôm nay mình được xem một bộ phim nhưng lại không biết tựa( vì lúc xem thì phim đã chiếu đc một nửa rồi) .Câu chuyện trong phim xoay quoanh một ngôi làng nhỏ ở miền núi Tây Bắc hẻo lánh,một chuyện tình giãn dị của một người thanh niên nhân viên FPT "cằn cỗi" hay bị trêu là hâm và cô gái trẻ trung trong sáng,một cuộc đời ngắn ngũi trước lúc tắt đi vẫn kịp nói lời thương yêu,một cô gái hồn nhiên ra đi ở cái tuổi 18 thật đẹp vì chất độc Da Cam.Câu chuyện ko chỉ là chuyện tình đẹp của hai con người mà còn là câu chuyện xúc động dựa trên những điều được kể lại của những cựu thanh niên xung phong năm xưa sau khi rời chiến trường đã trót mang theo cái chất độc chết người mang tên Da Cam.Thứ chất ấy không chỉ tàn phá một thế hệ mà còn hủy hoại nhiều thế hệ sau đó...
Cuối phim là hình ảnh chàng trai ngồi trước mộ cô gái,tự tay mình khắc lên bia mộ cô gái hai dòng chữ "Em đã sống thật vui,em đã rất ngoan"...Những dòng chữ đã đọng lại trong lòng mình rất nhiều suy nghĩ,về sự yêu đời và hồn nhiên của cô gái ấy,và về những gì mà cái thế hệ sau vẫn phải chịu đựng dù chiến tranh đã lùi rất xa...

Bài hát "Giấc mơ trưa" kết phim đễ lại một nốt trầm lắng tuy du dương nhưng xúc động trong lòng người xem

"Em nằm em nhớ,
Một ngày trong veo
Một mùa nghiêng nghiêng
Cánh đồng xa mờ
Cánh cò nghiêng cuối trời"

Thứ Ba, 29 tháng 9, 2009

Cơn mưa tới làm ta nhớ về em...


Trong chúng ta ai cũng có một kỉ niệm mà mỗi khi có sự khơi gợi về thì nó lại hiện thật rõ ràng cứ như mới ngày hôm qua.
Cô ấy có lẽ là người con gái mà tôi sẽ không thễ nào quên được dù tôi có đi tới tận cùng của cuộc đời.Người con gái ấy là mối tình mà tôi luôn tiếc nuối mỗi khi nhớ về.
Tôi vẫn nhớ rất rõ cái mùa mưa năm ấy,tôi lúc ấy còn quá khờ khạo đễ dám nói với em hết tình cảm của mình,chỉ dám theo em đi hết quảng đường về dưới cơn mưa tầm tả của mùa hạ.
Em thật là hồn nhiên,trong trắng.Mỗi lần tôi gặp em là mỗi lần tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm và thanh thoát.Em cứ như một thiên thần trong khi tôi cứ như một linh hồn tội lỗi.
Bây giờ trên con đường xưa chĩ còn mình tôi năm tháng đi về với niềm hi vọng sẽ được gặp em.Từ sau lần cuối tôi gặp em trong buổi lễ chia tay phổ thông đến nay đã hơn một năm.Em tan biến như một cơn gió và dường như tôi sẽ không bao giờ còn được gặp em nữa.

"Trong mỗi người ai cũng có kỉ niệm
Những kỉ niệm đôi khi đáng nhớ,nhưng ta vẫn phải quên..."

Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

Có nên đi thật xa để không bao giờ quay lại...


Đây là những gì mà trong lòng mình nghĩ dạo gần đây.Mình có nên trút bỏ đi tất cả,bỏ đi mọi thứ mà mình cho là thân thuộc,bỏ đi tất cả những mối quan hệ ràng buột mình đễ đi thật xa,thật xa...Dù cho đi thật xa liệu mình có thật sự đã trút đi tất cả những điều đó,mặc dù đôi khi ta cảm thấy lạc lõng giữa cái xã hội này...Bạn liệu có thể một ngày nào đó quên đi mình là ai,mình có những gì,ai yêu bạn,ghét bạn,những thành công,những thất bại,và còn... Để lại sau lưng tất cả,ra đi với đôi tay trần,đôi chân chai sạn vì năm tháng,đôi mắt trĩu nặng,tấm thân hao gầy đễ tìm ra thật sự điều mà ta luôn muốn tìm thấy nhưng lại không thễ hình dung đó là gì hay là cái gì.Mỗi người có lẽ đôi khi cũng hình dung ra đó là gì,nhưng đối với tôi,đó chính là sự giải thoát,hay nói cho dễ hiểu đó chính là sự thanh thãn...
"Ta là con chim non,ta là một nhành hoa,
...Một mùa xuân nho nhỏ,lặng lẽ dân cho đời."
Trích "mùa xuân nho nhỏ" của Thanh Hải