WAR...WITH ME,WAR NEVER CHANGE...

WAR...WITH ME,WAR NEVER CHANGE...
(Nơi chứa đầy tâm trạng...)

Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

Ghé ngang qua và lại bước đi...

Đã lâu rồi ko ghé wa chốn này, g nhìn lại lại nhớ những ngày xưa. Bất chợt thấy lòng cũng thật nhẹ nhõm vì đã wen với cuộc sống hiện tại. Đôi khi ko cần một ai bên cạnh đặc biệt với mình quá lâu làm cho trái tim mình vững vàng hơn và cũng thấy cuộc sống bình lặng hơn. Có lẽ đây là lần đầu tiên cuộc sống mình vắng bóng sóng gió đến như vậy.
Thật là bình yên...

Thứ Năm, 6 tháng 5, 2010

Đôi mắt...


"Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em.
Có khi nắng khuya chưa lên, mà một loài hoa chợt tím".

Hai câu này trong bài hát "Chiều một mình qua phố" của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn được vang ra từ một quán cafe nhỏ trên con đường dạo qua một góc phố nhỏ giữa lòng quận 1. Chợt thấy một chút xót xa trong lòng, nhưng không phải sự tiếc nuối chuyện cũ, mà là xót xa cho bản thân mình. Vì một người mà mình đã mất đi quá nhiều thứ để rồi giờ chợt nhận ra mình giống như một kẻ từng bị mộng du trong chính giấc mơ của mình. Chợt thấy mình là một kẻ khờ trước cơn mê, trước cái vẻ bề ngoài của con người mà quên mất lòng người. Chợt nhận ra tình yêu mình từng nghĩ đến thật "ngọt". Chợt nhận ra tất cả những gì trước kia là một sai lầm...

Giờ đây trong đầu không có cái thứ "tình yêu đẹp", cũng như không còn tin tưởng bất cứ một ai quá nhiều. Bản thân nhận ra chỉ mình sống vì chính mình thì mới tồn tại được trong cái thế giới này. Tuy mặt vẫn tươi, miệng vẫn cười nhưng lòng đã lạnh. Bạn bè thì vẫn thế, vẫn là những điều tốt đẹp mà cuộc sống mang lại. Song những mối quan hệ cao hơn bạn bè là không được phép tồn tại ! Vì một lần đã quá đủ, chuyện sau này ra sao không còn quan trọng, người yêu bây giờ đã không còn cần thiết. Chỉ là chuyện vớ vẫn của một thời mới lớn. Qua rồi sẽ thấy không có cái gọi là tự nhiên, tất cả đều có chủ đích, sắp đặt và dường như lợi dụng nhau và trung gian là đồng tiền. Chưa bao giờ mình nhận ra sức mạnh của đồng tiền như bây giờ. Tuy không để nó nuốt mình nhưng chắc chắn tiền là thứ mình tin cậy nhất!
Tình yêu ư? Tình yêu là gì? Với mình đó chỉ đơn thuần là một thứ "công cụ" trong cuộc sống mà một người cần để thoã mãn những nhu cầu nào đó về mặt tinh thần của bản thân. Có nhiều cách chọn để có điều đó, và mình đã chọn ra cách cho riêng mình...

Chủ Nhật, 2 tháng 5, 2010

Đổi gió...


Hôm qua là ngày họp lớp phổ thông, sau một thời gian dài không gặp mọi người thì giờ gặp lại thấy mọi người đã khác hẵn. Hôm trước đó dù đã có một buổi quậy tưng bừng trên Thủ Đức nhưng sáng sớm hôm sau vẫn có mặt đúng 6g để tham gia buổi họp mặt với mọi người. Tuy trên quá trình đi chơi có một chút trục trặc song buổi đi chơi vẫn tại khu du lịch sinh thái Bò Cạp Vàng vẫn được xem là thành công tốt đẹp. Sau khi đi chơi về nhà mình mới nhận ra giờ mình đã thực sự bước qua được "bóng tối" trong lòng mình và trở lại với "cuộc sống" thường ngày. Tạm gát lại những lo toan hằng ngày, những chuyện "cá nhân" để thư thã đi một chuyến đi chơi. Mình lại là người thích đi những chuyến đi xa bằng xe máy nên chuyến đi này là đúng sở thích của mình. Lái xe và ngắm cảnh, đi chơi đây đó và chộp vài tấm hình làm mình thật thích thú. Quả thực khoảng thời gian vừa qua là một trải nghiệm "thú vị" và "khó khăn" với một người như mình. Song không vì thế mà mình gục ngã vì mình không muốn làm trò cười trong mắt người khác. Đi chơi và vui vẻ cũng là một cách sống tốt, sống đẹp với những gì mình đang có. VÀ mình cũng nhận ra một điều, mình bây giờ không thể và không nên yêu. Cái quan trọng nhất đối với mình bây giờ là thành công hay nói trắng ra là...phải có vật chất rồi mới có tinh thần. Mình không nghĩ tiêu cực "tiền là trên hết" nhưng chính tiền sẽ là cái làm cho mình có một "vị trí" tốt hơn khi tính tới chuyện tình cảm. Và "tình yêu" đối với cách nhìn bây giờ đã khác,nó không còn là cái "tất yếu" mà chỉ đơn giản là cái "cần" của cuộc sống, mà điều gì cần thì không hẵn phải có ngay và quan trọng. Phải nói sao đây? Có lẽ là lời cảm ơn từ mình tới một người đã thay đổi mình. Cuộc sống là vậy,và con người là vậy,phải thay đổi để tồn tại...Phải mở to mắt ra trước người đứng trước mình...

Thứ Năm, 15 tháng 4, 2010

Gặp và nhìn...


Đó là hai động tác mà tôi đã làm trong buổi trưa ngày hôm nay. Nghe thì có vẻ như đó là những việc rất đổi bình thường đối với bất kì một ai. Nhưng gặp ai và nhìn ai thì lại là một vấn đề khác! MẤy ngày trước nếu như rơi vào tình huống này có lẽ tôi sẽ hơi e ngại, nhưng hôm nay thì đã không như vậy. Phải công nhận là sau khi uống mấy viên thuốc kháng Radiation thì tác dụng phụ của nó lên cơ thể con người là không đoán trước được, bản thân tôi cũng không muốn uống thứ ấy nhưng vì "công việc" và vì nếu như không muốn mình giống như món gà quay trong lò vi sóng thì phải uống! Nó làm người tôi mất nước nhanh kinh ngạc, hồi trưa cái lưng như tắm dù nhiệt độ ngoài trời có...35oC và người cũng không hoạt động nhiều. Nhưng cái chính là nó làm cho tâm lý người ta bị tác động đôi chút, tôi quên hẵn đi cái cảm giác ngại khi đối diện với "người ta" dù cô ấy không dám nhìn tôi, khoãng cách gần đến độ chỉ cần một cử chỉ sai là tôi sẽ là một thằng ngốc . Cũng đúng thôi vì giờ đây tôi đã không còn như ngày ấy, đã là một con sói chứ không còn là cừu nữa. Trông người ta vui vẻ bước đi thật là nhẹ nhõm, vì rốt cuộc mình đã sai khi nghĩ rằng hồi ấy người ta đã có chút tình cảm với mình. Không phải trách móc nhưng thực sự giờ thấy mình cũng thật là khờ khi nghĩ rằng mình đã được yêu ! "Em yêu anh", nghe như trong một cơn mơ. Giờ thì đã không còn vương lại chút mùi hương tình cảm "con người" nữa. Chỉ còn lại trong lòng chút thi vị của cuộc sống mà hoan toàn không có chổ cho tình yêu. Tình yêu đơn giản và đẹp chỉ là cái "lỗi thời", giờ đây nó dễ dàng được đo bằng "thành đạt" theo cách nói của vài người mà suy cho cùng cũng chỉ bằng tiền mà thôi. Thật buồn cười là mỗi đêm họ ngủ thì chúng tôi lại phải làm những "việc" nhỏ bé để ngày mai vẫn là ngày mai. Không biết rồi chuyện này sẽ đi tới đâu nhưng đối với tôi, "tình yêu" trong tôi đã chết vì đơn giản tôi đã yêu và chỉ yêu một lần.

Chủ Nhật, 11 tháng 4, 2010

Một tin nhắn...

Đang đọc một quyển sách thì đt rung lên báo có một tin nhắn, một tin nhắn từ một người không mong sẽ nhận. "Chắc a hận e lắm (!)", đó là dòng đầu tiên mà nội dung tin nhắn hiễn thị. Tôi không nhớ dòng thứ 2 là gì nữa nhưng chỉ đọc dòng đầu tiên là đủ để tâm trạng thay đổi. Nếu như cách đây 15 ngày thì có lẽ có một chút nào đó của chữ "hận" ấy trong lòng, chỉ một chút thôi. Nhưng bay giờ hoàn toàn không có, có lẽ vì bây giờ thấy mọi chuyện đã hết và mình đã vứt bỏ đi những chút tình cảm đơn thuần cuối cùng trong lòng rồi nên giờ thấy mọi chuyện thật đơn giãn. Thấy mọi chuyện giờ rất đơn giãn khi mình không cảm nhận thấy những gì mình làm bây giờ không phải vì một ai, không phải thay đổi chính mình vì bất kì ai mà mình thay đổi mình vì chính bản thân. Ngày mai ra sao không quan trong, gặp nhau thì đã sao? Nếu mình không có gì thì dù gặp nhau vẫn sẽ thấy không có gì, dù đứng cạnh nhau cũng vẫn sẽ thấy không có gì, vì giờ đây là 2 con người hoàn toàn khác, không phải là 2 người của "trước kia". Tại sao lại phải phản ứng như vậy ư? Vì đơn giản vết thương trong lòng là quá lớn, nó lớn và sâu đến độ cái cảm giác đau đớn là giới hạn tận cùng và con người trong trạng thái ấy lại hoàn toàn không cảm thấy gì. Cái cảm giác này đã một lần trãi qua, lần định mệnh thay đổi tất cả, một quả mình nhỏ bé tuy không lấy đi sinh mạng của mình nhưng lại đưa mình trở lại cuộc sống ngày hôm nay. Đừng quá lạ lẫm khi thấy một người phản ứng như vậy, những người mà một khi quỷ dữ trong họ đã thức tỉnh thì không quá khó để con quỷ ấy chiếm lấy linh hồn họ, huống chi người ấy tự "giết chết" con người trong mình để bán linh hồn cho quỷ! Cứ như một câu hát " Nhìn nhau mà cứ ngỡ như ta chưa từng quen". Cứ như thế và mãi sẽ như thế...Không có bất cứ hành động hay lời lẽ nào có thể thay đổi được... Nghĩ rằng mọi chuyện chưa hết và có thể làm bạn sao? Thật là ngây thơ khi nghỉ như thế, cái gì đã làm thì không bao giờ thay đổi được. Con người đã thay đổi thì sẽ không bao giờ trở lại và tôi muốn mình không bao giờ trở lại như trước. Nếu có hối tiếc thì chắc chỉ có trong mơ... Quỷ thì không có tình cảm...

Thứ Bảy, 10 tháng 4, 2010

Như chưa từng quen...

Khi gặp 1 người quen cũ, bạn sẽ làm gì? Một nụ cười, một lời chào hay đơn giản chỉ là nhìn nhau để bên kia biết mình nhận ra họ... Sáng nay tôi gặp lại người quen cũ nhưng những cái ở trên đây đã không diễn ra! TẠi sao? Không biết, lúc đó đang gọi đt nên ko chú ý mấy,tới hồi đi vòng lại mới nhận ra. Đang nói chuyện vui vẻ thì chuyển sắc, tôi đi lượt qua nhưng cũng đủ thời gian nhận ra có người nhận ra sự có mặt của mình. Tại sao nhỉ, đã chấm dứt rồi thì có gì mà như thế? Cứ xem như chưa từng quen,như 2 ng xa lạ như tôi có lẽ sẽ ko có cái sắc mặt ấy, nó thừ thừ ra trông rất lạ khi đi kèm với ánh mắt lạnh lùng hôm nào! Nhưng có lạ thì đã sao, giờ đây không còn quan trọng nữa. "Công việc" mới làm tôi giờ thấy con người giờ đây cũng chỉ là " công cụ" mà thôi. Tình yêu bây giờ trong mắt thật phù phiếm, đánh mất đi cái tin tưởng vào 1 con người rồi, mọi thứ bây giờ thật đơn giản là "one shall stand, one shall fall". Lần thứ 2 gặp đối diện nhau trên 1 con đường, thấy nhưng đã sao? Có quen ko để hướng cái nhìn đến, tôi cho rằng ko! Người không quen bạn nhìn thế nào, có khi là không nhìn đến...Những lời hồi trước nói giờ không còn nhớ ý nghĩa nữa. Giờ đang bắt đầu 1 mối quan hệ mới nhưng cũng chỉ là đk cần cho một "cuộc sống bình thường" mà thôi nhưng xem lại trước đó thấy bản thân thật nực cười...Tình yêu ư!? Tình yêu thì rốt cuộc cũng ko thể chịu nỗi 1 phát đạn...Như chưa từng quen là câu nói tốt nhất mà tôi có thể nói ra...Xa lạ thật vì cả hai đã thay đổi và tôi giờ đây đã ko còn là tôi ngày hôm qua...
"Quỷ dữ nơi thiên đường"...

Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010

Có khi nhớ...Có khi quên...

Chiếc áo màu vàng ngồi ôm cây đàn guitar đang khảy lên những phím đàn trong cái quán nước nhỏ...Cái dáng quen thuộc ấy hiện ra ngay rtong mắt tôi khi tôi đi qua cái khúc cong con đường lên trạm xe bus...Bước điềm nhiên đi qua không hề quan tâm xem có ánh mắt chợt ngẫn lên dõi theo hay không...Rồi lòng tự nhũ có lẽ đã hết tình thật...Có lẽ đã nguội thật một tình yêu chớm nở chóng tàn...Nhưng sao nữa đêm đang ngồi nghe bài "Ai nói yêu em đêm nay" thì hình bóng ấy lại hiện về trong tâm trí...Thật là khó có thể nói ra đó là gì...Đi qua những kỉ niệm còn lại trong đầu,những lần bên nhau,những cái thật riêng tư...Thấy còn đọng lại chút ngọt ngào trên môi và cay đắng trong lòng,chút đau nhói trong tim và chút giá lạnh trong cái đầu...Có lẽ đa cảm thật dù con người không còn chút nước mắt nào cho cái việc đơn giản là...khóc. Có thể do áp lực từ "công việc" mà giờ đây không có tâm trí để nhìn xem mình thành ra "cái gì" nhưng lại nghe phải phất cái mùi "sát khí" từ những lần đi "công tác" về...Những khi ấy trong đầu không có một chút cảm xúc nào...Thật kì lạ là tình yêu cho ngta vui sống bao nhiêu thì cũng chính tình yêu làm ngta chết mòn bấy nhiêu...Liên lạc đã cắt đứt hoản toàn dù biết g ngta đã quên mình thật sự.Đi qua những con đường cũ (chỉ trừ 1 con đường vào căn nhà 'ấy") thấy tràn ngập bao kỉ niệm,những con đường sáng sáng hay chiều tối cùng nhau đi,quán nước với chiếc piano em ngồi đánh,góc phố đứng đợi đưa đón em,công viên với những lần hò hẹn,cái vĩa hè dưới ánh đèn mờ nhỏ và những lần trao nhau những...Tất cả đều là những kỉ niệm đẹp.Lần cuối gặp nhau em là một người khác,cũng đúng thôi vì với em thì tất cả đã chấm dứt,ánh mắt lạnh lùng em cúi mặt không bao giờ anh có thể quên...Chiếc ly và quyển sách anh cũng ko còn giữ nữa,giờ nó đã đến tay một người khác...một người cần nó và không biết về quá khứ của chúng.Thật xót xa cho những gì đã qua,có nên đễ nó diễn ra như vậy không giờ vẫn còn là một điều đắn đo...Song giờ mọi việc cũng đã quá muộn...Bàn tay đã không còn trong sạch nữa...

Thứ Hai, 29 tháng 3, 2010

Bước đi và không bao giờ còn có thể trở lại...

Cuộc sống đôi khi không yên bình như cái vẻ bề ngoài vốn có của nó...Trước đây tôi từng nghĩ như vậy về cuộc sống, nhưng sau cái đêm thứ 4 tuần trước thì giờ đây cuộc đời tôi đã như chuyển thành một cuộc đời khác. Sau cú shock tinh thần tôi đã chấp nhận một đề nghị mà trước đó tôi đã từ chối 3 lần...Một công việc nhưng không phải công việc, một cuộc sống khác bên cạnh cuộc sống cũ, một con người khác khi đêm về bên cạnh con người cũ buổi sớm mai...Chỉ mới trong 3 ngày công việc mà cứ như 3tháng.Áp lực công việc làm trí óc căng như dây đàn. Không thể ghi ra công việc đó là gì vì mức độ kín đáo là tuyệt đối, ngay cả gia đình cũng không hề biết tôi làm việc này...Do trong đây không ai biết và cũng không nói ra nên không sợ vi phạm hợp đồng...Nhưng dù sao đây cũng là một cách tốt để quên đi một con người đã ra đi khỏi cuộc đời và tự tay siết cổ một con người khác trong tôi... Bản chất công việc cũng không có gì là "sạch sẽ" khi lúc nào bên mình cũng có một "ống khạc kẹo đồng" với 2 cục "kẹo" một cho công việc và một cho...bản thân. Đôi khi đi một nơi xa rồi lại về ngay trong đêm...CƠ thể cũng bắt đầu wen với công việc, buổi đầu tiên bị 1 vết thương trên mặt, nhưng medicare đã tẩy sạch sẽ mọi dấu tích...Rồi tôi sẽ còn kể nhiều về chuyện tôi đã làm... Black Water là 1 "ngôi nhà" thứ hai của tôi...

Một đời yêu em...

Anh sẽ yêu em trọn một đời.

Yêu như ngày đầu đôi ta chung lối.

Gom mây trời may em áo mới, tô nắng hồng cho má em tươi.

Ngắm sao trời em nhớ anh thôi…

Anh hứa yêu em trọn một đời.

Dấu cách xa nghìn sương đêm giăng trắng.

Như chim trời anh đi xa vắng, em có thành sao sáng yêu đương.

Xin lá rừng khép nép vai anh…

Anh sẽ yêu em suốt một đời…Anh hứa yêu em suốt cả đời…

Yêu như trăng vàng yêu đêm trần giang

Trông như đôi tinh cầu đang ngời sáng giữa canh thâu

Em chỉ xin anh mỗi một điều…Yêu em như trời xanh yêu mây trắng…

Nên cho dù đôi khi bối rối, xin chớ đặt câu trách lên môi.

Anh nhé mình yêu mãi nhau thôi…

Chưa đặt tên cho một chuyện tình

Cho mai sau đời đem rao đem bán

Gom mây trời anh may áo trắng…Chua chát liệm cho tiếng yêu đương…

Muốn em còn nguyên tiếng băng trinh

Anh để tang cho một chuyện tình

Mong em như hạt sương tan trên lá

Mong manh loài hoa tươi sắc máu

Hoa chớm nở trong sáng tinh mơ, hoa cúi đầu trong tối bơ vơ.

Em chết trong anh suốt một đời, nên ngất ngư câu hát nữa vời.

Em ơi đem rồi không gian lạnh câm, anh say bên dương cầm

Mơ hồ tiếng hát Trương Chi…

Em biết khi anh giận chuyện gì

Nhân giang xa vời, sao băng tâm tối.

Sao ân tình ra đi không nói, anh trách mình anh trách anh thôi…

Cay đắng nào thiêu cháy con tim…

EM biết không em? Chỉ một lời…

Em giết anh khi mới…nữa đời…

Thứ Sáu, 26 tháng 3, 2010

Ảo ảnh chen lẫn thực tại....

Bạn hãy thử định nghĩa về "tình yêu" theo cách hiểu của mình... Theo tôi, khi một người nói ra lời yêu thương với một người khác thì họ đã phải suy nghĩ rất nhiều và phải đủ can đảm để thực hiện điều mình nói ra ấy. Yêu một người là biết chấp nhận những gì cả ưu điểm và khuyết điểm của người ấy, biết lắng nghe, chia sẽ và nhìn ra được cảm xúc của người ấy. Tôi tự thấy mình là một kẻ thất bại... Thất bại cả trong công việc lẫn trong tình yêu. Nếu như trong công việc mà đơn cử là học hành thì tôi thật chẵng xứng đáng với vị trí mình đang có, việc học sa sút của tôi làm chính tôi cũng bàn hoàn về bản thân mình, nhưng thực tế từ trước đến nay nhiều lần tôi có được thành công là do sự may mắn chứ bản thân là một con người hết sức bình thường và không hề có một sự nổi bật nào. Còn trong tình yêu thì càng tệ hơn, một kẻ mà ngưởi con gái mình yêu cũng không giữ được thì không có gì để phải nói đến với bất kì ngôn từ nào. Người ấy quá hoàn hảo, trong khi tôi vừa thấp bé vừa vô vị. Trong mắt người ấy tôi không hề để lại chút ấn tượng nào sâu đậm đến mức độ tạo thành tình yêu. Vậy mà tôi lại ảo tưởng cho rằng chỉ cần mình nổ lực, cố gắng và kiên trì thì mình sẽ làm người ấy cảm động. Biết nói gì hơn ngoài viết ra nhựng dòng này, biết nói gì hơn khi đến một lần gặp mình cũng không đủ can đảm, biết nói gì hơn khi anh không cho em được cảm giác và biết nói gì hơn khi không thể cho em nghị lực để yêu nhau...
Giờ viết ra những dòng này không phải để níu kéo, không phải viết ra để cho người ấy xem mà viết ra đơn giản chỉ để trút bỏ một nỗi lòng, trút bỏ những phiền muộn của 30 ngày vừa qua và để khép lòng mình lại một lần và mãi mãi... Không ai sau này có thể làm tôi có lại được cái cảm giác của những ngày vừa qua, thứ cảm giác vừa hạnh phúc vừa xót xa, thứ cảm giác vừa vui sướng vừa chua chát, thứ cảm giác vừa ngọt ngào vừa đắng cay... Giờ đây mọi việc trước mắt thật vô vị, nó không còn chút gì hơn ngoài sự xót xa, xót xa cho những gì đã qua, sự khờ dại chỉ đến rồi lại đi một lần... Sẽ không có lần nào tôi dám để tính cảm chi phối nữa, nếu bạn thấy tôi đã có một người khác thì hãy biết rằng người ấy cũng có một tình yêu từ tôi. Nhưng tình yêu ấy sẽ không bao giờ được như tình yêu tôi đã để mất đi vì sẽ không có ai thay thế được hình bóng một người đã đi qua rất nhanh trong cuộc đời ngắn ngũi của một con người. Nếu như có ai đó đến với em, hãy đừng để cảm xúc chi phối để rồi em sẽ lại rơi vào tình cảnh như của chúng ta, hãy sống tốt hơn và đừng dễ dàng với bất kì một ai... Vì nếu em cứ chần chừ do dự và vẫn không biết mình thật sự muốn gì thì em sẽ không thể nào tìm được hạnh phúc. Đừng đùa với tình cảm của người khác và với chính mình, nó không dễ dàng xây lên rồi xoá bỏ được đâu... Riêng anh vẫn sẽ đi tiếp con đường của mình, dù rằng giờ đây không biết sẽ còn có ai đi chung mình nữa không vì bản thân đã e sợ tình yêu...

Thứ Năm, 25 tháng 3, 2010

Đốt đi ước mơ...Tạm biệt nhà nhé...

Đốt bỏ đi tất cả những gì là kỉ niệm của 4tháng qua.Nhất là trong 30 ngày gần đây...Một con người khác sẽ thay thế...Cái nhìn thay đổi,sẽ không còn chút tình cảm nào...Thế là hết...Chào tạm biệt sự bình yên...

Thứ Ba, 9 tháng 3, 2010

BÂng quơ bước đi,âm thầm đứng đợi...

Viết lách theo một số người đó là thể hiện tài hoa, cũng có người cho rằng để thư giản...Song với mình viết ra chỉ đơn giản để mình trãi lòng mình ra sau một những ngày đã qua,viết ra đễ ghi lại những kỉ niệm vui lẩn buồn...Viết gì đây? Với một con người tưởng chừng như có rất nhiều điều đễ viết ra như mình thì vẫn có lúc nào đó phải lặng đi một chút mà suy ngẫm.Dạo gần đây đi bus đi học thì cũng ngẫm ra vài chuyện thú vị,trước kia toàn đi xe máy từ nhà lên trường và từ trường về nhà.Từ khi xăng tăng giá, vừa đổ xong kéo tay ga đạp số vài lần là xăng rút như người uống nước suối! Dù xài rất tiết kiệm nhưng tháng này 1/3 chi tiêu đã nhường cho xe, 1/3 còn lại cho đt và chỉ có 1/3 dành để chi tiêu bản thân...Đi bus mới thấy nhiều điều cả tiện lợi và bất tiện khi dùng tiện ích này.Dù đi tiện lợi nhưng vẫn bị trễ giờ đi học đầu tuần,nhìn cô mà thấy mình giống đứa trẻ,lại còn chuẩn bị chịu phạt lần học tiếp theo nữa chứ.Dù mình quen với chuyện làm trò trước đám đông ròi nhưng trước mặt 1 người (!) trong lớp ấy làm mình phải chuẩn bị cho kỉ :D.Hôm nay nhìn ngta có vẻ buồn buồn,dù không nói ra thì mình đủ khả năng nhận ra trong lòng ngta đang có tâm sự...Có lẽ vì chuyện hôm qua làm ngta ko vui và bận lòng nhiều, cố hỏi mãi thì mới hiểu tâm sự ấy là gì.Điều ấy cứ lẫn quẩn trong đầu mình,mỗi khi đưa về xong là trong đầu mình có cả 1 núi suy nghĩ choáng hết tâm trí trong lúc đang chạy xe. Lại nghĩ tới cái chuyện hôm trước thấy vào buổi sáng chủ nhật,tất nhiên là chuyện đã qua nhưng dù sao đã có trong đầu thì ko bao giờ xoá được...
Đôi khi cũng có lo âu cho chuyện "ngày mai" nhưng lo nhiều đâm ra hoang man,mà điều đó lại hoàn toàn tác động rất xấu đến tâm lý.Cứ phó thác mọi thứ cho tự nhiên...Mình sống tuy vì nhiều người nhưng trước hết phải biết bản thân cần gì và sẽ phải làm gì.Hiện giờ đang phải rất cố gắng giữ cho tâm lí ổn định...Dù ai nói gì thì quyết định vẫn ở bản thân,không ai có thể sống cho mình và cũng không có thể hưởng hạnh phúc dành cho mình, nghe người khác đôi khi tốt,nhưng đôi khi điều ấy lại là điều không hề tốt...Ngày ngày âm thầm đứng đợi,dù đợi lâu nhưng vẫn thấy thoải mái,cho mình đợi cả đời 1 người như thế cũng xứng đáng...

Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2010

Qua rồi chuyện buồn và nhiều điều fải suy nghĩ...

Mấy ngày qua mọi chuyện đã tốt hơn,cuộc sống đã dần trở lại với quỹ đạo ban đầu...Ngta nói mình "anh cứ bù lu bù loa lên" (!) nhưng thực sự mình có thế đâu.Chỉ là quá bất ngờ nên cú shock nó mạnh quá nên người phản ứng hơi "nhạy" thôi...Nhưng dù sao em đã dần mở lòng ra là tốt rồi...Có điều ko đc công khai mối quan hệ cùng em làm mình có phần cảm thấy giống mình đang vụng trộm quá. Đúng thật là khi đứng gần có hơi thấp hơn người ta làm mình có hơi ngượng một chút,và ngta wá model làm mình trông có vẻ hơi "lúa".Nhưng biết sao hơn vì lở yêu người ta quá rồi, tình yêu làm mình dẹp đi mọi tự ti bản thân...
Hôm qua mình hơi shock khi biết một người bạn trong lớp sắp làm mẹ!! TÌnh cảnh của cô ấy rất đáng thương...Tuy mình cũng muốn giúp đỡ cô ấy nhiều nhưng khả năng là có giới hạn và mình cũng đang phải tự lo cho bản thân trước cuộc sống hằng ngày...Nghe mấy ngừoi bạn ngồi bàn mấy chuyện về sinh nỡ,chăm sóc sản phụ làm mình cũng buâng khuân về chuyện ấy.Rồi thấy mình giờ cũng giống với những kẻ trong lớp sống thờ ơ với bạn bè-Những kẻ mà trước kia mình từng nghĩ là là mình khác họ. Ngồi suy nghĩ một hồi lại nhớ lại những kí ức trước kia không mấy jì là tốt đẹp của một thời "trai trẻ".Nhớ lại lần ấy chỉ chút nữa mình cũng đã làm lỡ đời 1 ng con gái mà mình sau này không còn yêu...Đôi khi gần người mình yêu làm bản năng chiến thắng lí trí,nhưng việc làm cho một cô gái mang thai thì đó không còn là chuyện đơn thuần nữa.Mà phía sau đó là cả một sự chịu trách nhiệm của một người đàn ông.Nhìn bạn gầy đi vì mang thai cũng đủ thấy cô ấy đã bị thiếu chất như thế nào trong quá trình mang thai...Nhìn cô ấy rồi tự hứa với lòng mình rằng phải nâng niu người con gái mà mình yêu,tuyệt đối không làm chuyện có lỗi và trên hết là phải có trách nhiệm với những việc mình đã làm,tất nhiên không ai dám đảm bảo trước điều gì trong tương lai.Song trách nhiệm vẫn là cái mà mình chắc chắn sẽ đối diện...Anh rất yêu em...Tâm ạ .

Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2010

Khoãng lặng...

Hôm nay lại một ngày nữa bắt đầu với trái tim thương tổn. Vẫn như mọi ngày mở mắt dậy cầm ngay cái đt mở màn hình lên,nhưng ko phải như mọi khi mở lên để xem wall mà đơn giản mở lên để xem có sms hay ko... Đã được 4 ngày kể từ cái ngày hôm ấy,lòng đã bớt đi nỗi đau nhưng trái tim thì vẫn hãy còn nặng nề... Mình lê la qua những góc phố cũ,đi trên những con đường đã lâu mình không đi. Đi lòng vòng đễ làm gì? Trốn tránh kỉ niệm, hay cố tìm lại chút hình bóng xưa? Mình không biết,chỉ biết đi trong vô thức và đi để vơi đi nỗi lòng...Mỗi khi lên face lại thấy những điều trái ngược nhau,xem cứ như là một trò đùa...Hôm nay ngồi thật lâu trên cầu Phú Mỹ,tại cái chổ mà trước kia mình và cô ấy từng ngồi, mọi thứ vẫn như cũ, có chăng người đã thay đổi và cảnh cũng không còn đẹp... Chỉ có chăng ngồi đây nghĩ về những gì đã qua. Tất cả chỉ đơn giản là một trò đùa của số phận chăng? Thấy mấy dòng trên face của em làm tôi hơi đắn đo, suy nghĩ và cố hiểu xem em thực sự muốn gì...Mình e dè ngay cả trong việc nói chuyện với em...Cố gắng không để cảm xúc dâng lên một lần nữa...Cố gắng nói ra những lời cay đắng để dễ dàng hơn khi trước em...Không biết bao lâu đễ chuyện này trôi qua,nhưng trước mắt sẽ là một khoảng thời gian dài đễ "lạnh" trước em...Dù rằng việc đó không hề dễ chịu...Hôm nay lòng đã khá hơn,nhìn người khác cũng ít "chướng khí" hơn mấy ngày trước...Chiều mai gặp bạn bè,sẽ có người lắng nghe mình...Chí ít vẫn còn bạn bè bên cạnh...

Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2010

Sự bộc phát sau sự dồn nén...


Đêm qua là một đêm không hề dễ dàng đối với mình.Mặc dù đã tự nhũ sẽ quên đi nhưng rồi nhắm mắt lại thì hình ảnh của cô ấy lại hiện ra,thật rõ ràng như đang đứng trước mặt mình. Giá như đó là một giấc mơ,mình sẽ mong tỉnh dậy thật nhanh đễ thoát ra khỏi sự dày vò này...Nhắm mắt lại cố ngủ thì từng giọt nước mắt hiếm hoi cứ khẽ chảy ra,trong chốc lát đã làm hai mắt mình ướt đi. Nằm trằng trọc rồi bật dậy,bước ra ngoài sân và ngồi khóc một mình...Chưa bao giờ tâm trạng bị dồn nén lại bộc phát như đêm qua,có lẽ vì mình đã đặt quá nhiều tình cảm vào lần này.Đễ yêu một lần thật sự khó đến thế sao? Hôm nay thi thoảng mới đăng nhập lên yahoo đễ xem em có online hay ko thì thấy ko,có lẽ e đã off với mình chăng? Càng tốt vì gặp e mình lại ko bít phải nói gì, cố gắng nói ra những lời cay đắng cũng chỉ đễ e ko bận tâm thêm nữa về mình...Đêm nay mặc dù hơi buồn nhưng mình vẫn quyết định đi ra đường thoát khỏi cái không khí ngột ngạt ở nhà,cái không khí dễ làm người ta phải nghĩ quẩn. Vừa đi xa ra ngoài là siết ga chạy nhanh xé gió,đã lâu rồi mình mới lại chạy D.R.A.G và Drift như hồi trước. Lần này chạy hết cây cầu Phú Mỹ "kỉ niệm" đầy ấp rồi đi thẳng qua quận 2, chạy như điên mà may không bị nổ lớp xe...Có lẽ việc này đã làm mình nguôi đi phần nào sự nặng nề trong lòng. Thứ 2 sắp tới rồi, chỉ còn cách một ngày nữa là phải đối mặt với em,làm sao tránh được khi mà học chung 1 khoa và còn chung 1 lớp thống kê. Cũng may là ko chỉ có 1 mình mình học môn nay,vài người bạn cùng chung,ko lo fải tìm nhóm thảo luận...Đã qua dần những ngày mềm yếu, giờ ko thể sống như thế. Phải tập trung vào cái khác hơn là tìm một ai, vùi đầu vào học cũng là một cách tốt...

Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2010

Cất đi nỗi lòng...

Nhìn dòng stt trên yahoo trong nick em với một cái mặt cười, tôi nhận ra rằng em có lẽ đã an lòng rằng từ đây sẽ không còn suy tư khi nghĩ đến chuyện chúng mình, không còn bận lòng mỗi khi đi cùng tôi, không còn phải cuối mặt mỗi khi ngồi cạnh tôi... Giờ nói ra những lời thế này có vẻ như là vô ích nhưng dù sao đây cũng là không gian riêng tư, là chổ đễ trút bỏ nỗi lòng mình...
Cứ mỗi khi nhắm mắt lại là lại nhớ đến cái đêm mà chúng ta cùng ngồi cạnh bên nhau, những lời chân thành của anh dù đã cố hết sức vẫn không thể làm lay động lòng em. Nụ cười chợt héo đi trên khuôn mặt chính mình, tuy tôi không thấy được chính gương mặt mình nhưng tôi cũng có thể biết dược em nhìn thấy nỗi buồn trên gương mặt mình. Tôi không biết là em thật sự buồn hay em tỏ ra như vậy đễ an ủi mình nhưng cái khoát vai hờ hững của em là tim tôi thắt lại, đau đến tột cùng... Cảm giác đau này còn hơn bị trúng một viên đạn vào tim... Em làm chuyện ấy một cách bình thản đến đau lòng, em nghĩ rằng anh sẽ thoải mái với cái khoát vai ấy sao? Nhưng biết làm sao hơn khi em đã không có cảm giác mà anh cứ cố níu lấy em, nếu anh cố giữ lại càng chua chát thêm thôi, cho cả anh và em...
Rồi một thời gian sau em sẽ quên hẵn anh, rồi em sẽ gặp một người khác tốt hơn...Cuộc đời của em giờ sẽ không còn anh "chen" vào nữa, đường đi của em sẽ thênh thang hơn. Còn riêng anh, anh sẽ lại lặng lẽ cuộc đời của mình nhìn em tươi cười, thấy em được vui vẻ thì cũng là một niềm an ủi trong anh. Nhưng suốt cuộc đời anh, anh sẽ không bao giờ quên được từng lời,từng chữ,từng câu mà em đã nói trong đêm ấy,cái đêm mùng 4 tết ấy... Chia tay em, quay lưng đi mà tim thắt lại... Có lẽ sẽ một lúc nào đó ta lại gặp nhau, nhưng khi đó có lẽ em đã không còn nhớ đến những gì đã qua. Nhưng còn anh, anh vẫn gìn giữ những kỉ niệm ngày ấy... Yêu em anh không hối tiếc, chỉ đau lòng vì tình yêu của anh giờ hóa ra là một trò chơi của trẻ con...

Thứ Năm, 18 tháng 2, 2010

Ngày đầu năm với nỗi buồn lặng lẽ...


"Em chỉ xem anh là bạn"...Đó là câu nói được nói ra từ đôi môi của người con gái ngồi cạnh tôi. Khi nghe câu nói ấy thì bao nhiêu sự vui vẻ,hóm hình trước đó vụt tắt ngay trên gương mặt mình.Dù đã nghĩ tới điều đó vạn lần nhưng thực tâm mình vẫn cố không muốn tin vào điều ấy.Tất cả những gì đã qua giờ trở thành một cơn mơ,tất cả cảm xúc đi qua giờ thoáng qua như làn gió...Phải chăng người ta dễ dàng thay đổi đến thế? Phải chăng tất cả chỉ là một trò chơi như trò chơi hồi xưa của con nít hay sao? Phải chăng tất cả chỉ là những sự mơ mộng hảo huyền về một thứ được gọi là "hạnh phúc" hay sao? Tôi không biết diễn tả thế nào về tâm trạng hiện tại của chính mình,có cái gì đó trống rỗng,nặng lòng,dày xe trong tâm cang...Tự hứa với lòng từ nay không để cảm xúc chi phối nữa,một người sống vì lý như mình chỉ một phút để tình cảm chi phối đã ra thế này.Chỉ có một chút thôi đã gần như làm mình mất đi phương hướng,mất đi nhận định...Rồi mai sẽ tốt hơn,sẽ là một con người hoàn toàn khác,có thể sẽ "thép" hơn trước, tạm thời bây giờ tâm trạng còn rất rối đễ biết được mình sẽ thế nào... Thật đau lòng khi tình cảm mà cứ như là một trò đùa,đùa với tình cảm sẽ bị đau vì tình cảm...Đó là điều bây giờ mình mới nhận ra...

Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2010

30 TẾt rồi...


Hôm nay đã là 30 tết,ngày cuối năm của một năm con trâu đã qua và chuẫn bị đón một năm con hổ sắp tới.Năm mới với khởi đầu mới,những dự định mới,những kế hoạch đề ra,một tình yêu mới...
Năm mới chúc tất cả bạn bè,ngthân một cái tết an lành và hạnh phúc,vạn sự như ý,phát tài phát lộc,tai qua nạn khỏi.Anh chúc em một cái tết vui vẻ nhé T ^^...

Thứ Tư, 3 tháng 2, 2010

Khi tình yêu được đáp lại bằng tình yêu...

Khi bạn yêu một ai đó,điều bạn mong muốn nhất là gì?
Có người cho rằng đó là có đôi.
Có người cho rằng đó là có được người kia.
Có người thì chỉ đơn giản là muốn yêu ai đó.

Riêng tôi,tôi cho rằng điều mà mình mong muốn nhất khi yêu một ai đó chính là một tình yêu chân thành sẽ được đáp lại bằng một tình yêu...
"Yêu là không bao giờ hối tiếc"-Một câu nói nổi tiếng trong "Love story"
Dù cho mọi người có nghĩ thế nào về tôi và cô ấy thì tình yêu của tôi dành cho cô ấy vẫn là điều quan trọng nhất...
Sắp đến năm mới ròi,nên ước gì cho năm mới đây? 2 điều ước thôi :
1-Mong rằng tôi và em sẽ mãi bên nhau.
2-Mong rằng tôi được...cao thêm 10cm ^^

Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2010

Và con tim đã vui trở lại,tình yêu đến cho tôi ngày mai...

Chỉ còn 2 tuần nữa là đến Tết rồi,cái tết năm nay khác hẵn cái tết năm ngoái.Nhiều việc đến với mình mà sự thay đổi bản thân diễn ra nhanh đến chóng mặt và đôi khi mình cũng cảm thấy choáng ván trước sự thay đổi ấy.Cái tết này cũng thật đặc biệt,có lẽ vì hiện tại mình đang yêu chăng?Có lẽ là như vậy,cũng có thể tình yêu là chất xúc tác cho sự thay đổi.Những ngày này tâm trạng mình rất vui,nhìn đời rất lạc quan.Không còn cái vẻ mặt ủ rũ,chán đời như lúc trước.Từ khi mình gặp được cô ấy,cô ấy đã thay đổi cuộc đời mình theo một chiều hướng tích cực.Người con gái ấy tuy không phải là đẹp tuyệt trần,cao hơn mình...những 5cm.Nhưng có sao đâu nếu như thật sự mình thấy yêu cô ấy và mình cũng ko fải là tệ trong mắt cô ấy.Hai con người có thể dành cho nhau khi họ biết dành cho nhau,và mình thật sự đã yêu cô ấy,một tình yêu thật sự...
Đây là người con gái tôi yêu,một cô gái đẹp với một cái tên đẹp...Thanh Tâm

Thứ Bảy, 2 tháng 1, 2010

NĂm mới...

Hôm nay là ngày thứ 2 của năm 2010,tại sao phải là ngày thứ 2 mình mới viết blog vậy? Đơn giản là vì trong suốt thời gian từ đêm Noel tới bây giờ cũng đã hơn 2 tuần.Trong 2 tuần này mình đã có rất nhiều trãi nghiệm thú vị và có lẽ sẽ thay đổi mình trong một thời gian dài. Khi nào người ta mềm yếu? Khi đau đớn, khi buồn thương, khi xúc động, hay khi người ta cô đơn...
Nỗi cô đơn là 1 cái gì đó thật đáng sợ,nó gậm nhấm con người ta từ tâm hồn cho tới thể xác.Len sâu vào tận cùng con người ta,tới những ngóc ngách nhỏ nhấn và làm dâng lên những "con sóng" lòng mạnh nhất.Tâm lý ta bị bóp méo đi vì nó,những gì ta cảm nhận và nhìn thấy đều bị bẻ cong đi và nhuộm sang hai màu sắc duy nhất là trắng và đen.Cuộc đời dần dần được nhìn qua đôi mắt cũng giống như hình ảnh ta xem qua một cái tivi trắng đen.Những niềm vui cuộc sống,những hứng thú đời thường giờ thật vô vị. Ra công viên 30-4 ngồi uống cafe mà thấy vị đắng của ly cafe còn không bằng vị đắng trong lòng mình, mấy cơn gió thổi mạnh qua mà cũng ko làm cho mình lạnh vì đơn giản lòng đã quá lạnh rồi...
Sau đêm hôm qua mình đã thoát ra khỏi sự trói buột của sự cô đơn,tuy còn hơi buồn một chút nhưng giờ mình lại trở lại bình thường (ít ra thì cũng đã bình tỉnh).Mọi việc rồi sẽ trở lại như cũ,hi vọng là thế...

Lưu trữ Blog