WAR...WITH ME,WAR NEVER CHANGE...

WAR...WITH ME,WAR NEVER CHANGE...
(Nơi chứa đầy tâm trạng...)

Thứ Năm, 15 tháng 4, 2010

Gặp và nhìn...


Đó là hai động tác mà tôi đã làm trong buổi trưa ngày hôm nay. Nghe thì có vẻ như đó là những việc rất đổi bình thường đối với bất kì một ai. Nhưng gặp ai và nhìn ai thì lại là một vấn đề khác! MẤy ngày trước nếu như rơi vào tình huống này có lẽ tôi sẽ hơi e ngại, nhưng hôm nay thì đã không như vậy. Phải công nhận là sau khi uống mấy viên thuốc kháng Radiation thì tác dụng phụ của nó lên cơ thể con người là không đoán trước được, bản thân tôi cũng không muốn uống thứ ấy nhưng vì "công việc" và vì nếu như không muốn mình giống như món gà quay trong lò vi sóng thì phải uống! Nó làm người tôi mất nước nhanh kinh ngạc, hồi trưa cái lưng như tắm dù nhiệt độ ngoài trời có...35oC và người cũng không hoạt động nhiều. Nhưng cái chính là nó làm cho tâm lý người ta bị tác động đôi chút, tôi quên hẵn đi cái cảm giác ngại khi đối diện với "người ta" dù cô ấy không dám nhìn tôi, khoãng cách gần đến độ chỉ cần một cử chỉ sai là tôi sẽ là một thằng ngốc . Cũng đúng thôi vì giờ đây tôi đã không còn như ngày ấy, đã là một con sói chứ không còn là cừu nữa. Trông người ta vui vẻ bước đi thật là nhẹ nhõm, vì rốt cuộc mình đã sai khi nghĩ rằng hồi ấy người ta đã có chút tình cảm với mình. Không phải trách móc nhưng thực sự giờ thấy mình cũng thật là khờ khi nghĩ rằng mình đã được yêu ! "Em yêu anh", nghe như trong một cơn mơ. Giờ thì đã không còn vương lại chút mùi hương tình cảm "con người" nữa. Chỉ còn lại trong lòng chút thi vị của cuộc sống mà hoan toàn không có chổ cho tình yêu. Tình yêu đơn giản và đẹp chỉ là cái "lỗi thời", giờ đây nó dễ dàng được đo bằng "thành đạt" theo cách nói của vài người mà suy cho cùng cũng chỉ bằng tiền mà thôi. Thật buồn cười là mỗi đêm họ ngủ thì chúng tôi lại phải làm những "việc" nhỏ bé để ngày mai vẫn là ngày mai. Không biết rồi chuyện này sẽ đi tới đâu nhưng đối với tôi, "tình yêu" trong tôi đã chết vì đơn giản tôi đã yêu và chỉ yêu một lần.

Chủ Nhật, 11 tháng 4, 2010

Một tin nhắn...

Đang đọc một quyển sách thì đt rung lên báo có một tin nhắn, một tin nhắn từ một người không mong sẽ nhận. "Chắc a hận e lắm (!)", đó là dòng đầu tiên mà nội dung tin nhắn hiễn thị. Tôi không nhớ dòng thứ 2 là gì nữa nhưng chỉ đọc dòng đầu tiên là đủ để tâm trạng thay đổi. Nếu như cách đây 15 ngày thì có lẽ có một chút nào đó của chữ "hận" ấy trong lòng, chỉ một chút thôi. Nhưng bay giờ hoàn toàn không có, có lẽ vì bây giờ thấy mọi chuyện đã hết và mình đã vứt bỏ đi những chút tình cảm đơn thuần cuối cùng trong lòng rồi nên giờ thấy mọi chuyện thật đơn giãn. Thấy mọi chuyện giờ rất đơn giãn khi mình không cảm nhận thấy những gì mình làm bây giờ không phải vì một ai, không phải thay đổi chính mình vì bất kì ai mà mình thay đổi mình vì chính bản thân. Ngày mai ra sao không quan trong, gặp nhau thì đã sao? Nếu mình không có gì thì dù gặp nhau vẫn sẽ thấy không có gì, dù đứng cạnh nhau cũng vẫn sẽ thấy không có gì, vì giờ đây là 2 con người hoàn toàn khác, không phải là 2 người của "trước kia". Tại sao lại phải phản ứng như vậy ư? Vì đơn giản vết thương trong lòng là quá lớn, nó lớn và sâu đến độ cái cảm giác đau đớn là giới hạn tận cùng và con người trong trạng thái ấy lại hoàn toàn không cảm thấy gì. Cái cảm giác này đã một lần trãi qua, lần định mệnh thay đổi tất cả, một quả mình nhỏ bé tuy không lấy đi sinh mạng của mình nhưng lại đưa mình trở lại cuộc sống ngày hôm nay. Đừng quá lạ lẫm khi thấy một người phản ứng như vậy, những người mà một khi quỷ dữ trong họ đã thức tỉnh thì không quá khó để con quỷ ấy chiếm lấy linh hồn họ, huống chi người ấy tự "giết chết" con người trong mình để bán linh hồn cho quỷ! Cứ như một câu hát " Nhìn nhau mà cứ ngỡ như ta chưa từng quen". Cứ như thế và mãi sẽ như thế...Không có bất cứ hành động hay lời lẽ nào có thể thay đổi được... Nghĩ rằng mọi chuyện chưa hết và có thể làm bạn sao? Thật là ngây thơ khi nghỉ như thế, cái gì đã làm thì không bao giờ thay đổi được. Con người đã thay đổi thì sẽ không bao giờ trở lại và tôi muốn mình không bao giờ trở lại như trước. Nếu có hối tiếc thì chắc chỉ có trong mơ... Quỷ thì không có tình cảm...