WAR...WITH ME,WAR NEVER CHANGE...

WAR...WITH ME,WAR NEVER CHANGE...
(Nơi chứa đầy tâm trạng...)

Thứ Năm, 6 tháng 5, 2010

Đôi mắt...


"Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em.
Có khi nắng khuya chưa lên, mà một loài hoa chợt tím".

Hai câu này trong bài hát "Chiều một mình qua phố" của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn được vang ra từ một quán cafe nhỏ trên con đường dạo qua một góc phố nhỏ giữa lòng quận 1. Chợt thấy một chút xót xa trong lòng, nhưng không phải sự tiếc nuối chuyện cũ, mà là xót xa cho bản thân mình. Vì một người mà mình đã mất đi quá nhiều thứ để rồi giờ chợt nhận ra mình giống như một kẻ từng bị mộng du trong chính giấc mơ của mình. Chợt thấy mình là một kẻ khờ trước cơn mê, trước cái vẻ bề ngoài của con người mà quên mất lòng người. Chợt nhận ra tình yêu mình từng nghĩ đến thật "ngọt". Chợt nhận ra tất cả những gì trước kia là một sai lầm...

Giờ đây trong đầu không có cái thứ "tình yêu đẹp", cũng như không còn tin tưởng bất cứ một ai quá nhiều. Bản thân nhận ra chỉ mình sống vì chính mình thì mới tồn tại được trong cái thế giới này. Tuy mặt vẫn tươi, miệng vẫn cười nhưng lòng đã lạnh. Bạn bè thì vẫn thế, vẫn là những điều tốt đẹp mà cuộc sống mang lại. Song những mối quan hệ cao hơn bạn bè là không được phép tồn tại ! Vì một lần đã quá đủ, chuyện sau này ra sao không còn quan trọng, người yêu bây giờ đã không còn cần thiết. Chỉ là chuyện vớ vẫn của một thời mới lớn. Qua rồi sẽ thấy không có cái gọi là tự nhiên, tất cả đều có chủ đích, sắp đặt và dường như lợi dụng nhau và trung gian là đồng tiền. Chưa bao giờ mình nhận ra sức mạnh của đồng tiền như bây giờ. Tuy không để nó nuốt mình nhưng chắc chắn tiền là thứ mình tin cậy nhất!
Tình yêu ư? Tình yêu là gì? Với mình đó chỉ đơn thuần là một thứ "công cụ" trong cuộc sống mà một người cần để thoã mãn những nhu cầu nào đó về mặt tinh thần của bản thân. Có nhiều cách chọn để có điều đó, và mình đã chọn ra cách cho riêng mình...

Chủ Nhật, 2 tháng 5, 2010

Đổi gió...


Hôm qua là ngày họp lớp phổ thông, sau một thời gian dài không gặp mọi người thì giờ gặp lại thấy mọi người đã khác hẵn. Hôm trước đó dù đã có một buổi quậy tưng bừng trên Thủ Đức nhưng sáng sớm hôm sau vẫn có mặt đúng 6g để tham gia buổi họp mặt với mọi người. Tuy trên quá trình đi chơi có một chút trục trặc song buổi đi chơi vẫn tại khu du lịch sinh thái Bò Cạp Vàng vẫn được xem là thành công tốt đẹp. Sau khi đi chơi về nhà mình mới nhận ra giờ mình đã thực sự bước qua được "bóng tối" trong lòng mình và trở lại với "cuộc sống" thường ngày. Tạm gát lại những lo toan hằng ngày, những chuyện "cá nhân" để thư thã đi một chuyến đi chơi. Mình lại là người thích đi những chuyến đi xa bằng xe máy nên chuyến đi này là đúng sở thích của mình. Lái xe và ngắm cảnh, đi chơi đây đó và chộp vài tấm hình làm mình thật thích thú. Quả thực khoảng thời gian vừa qua là một trải nghiệm "thú vị" và "khó khăn" với một người như mình. Song không vì thế mà mình gục ngã vì mình không muốn làm trò cười trong mắt người khác. Đi chơi và vui vẻ cũng là một cách sống tốt, sống đẹp với những gì mình đang có. VÀ mình cũng nhận ra một điều, mình bây giờ không thể và không nên yêu. Cái quan trọng nhất đối với mình bây giờ là thành công hay nói trắng ra là...phải có vật chất rồi mới có tinh thần. Mình không nghĩ tiêu cực "tiền là trên hết" nhưng chính tiền sẽ là cái làm cho mình có một "vị trí" tốt hơn khi tính tới chuyện tình cảm. Và "tình yêu" đối với cách nhìn bây giờ đã khác,nó không còn là cái "tất yếu" mà chỉ đơn giản là cái "cần" của cuộc sống, mà điều gì cần thì không hẵn phải có ngay và quan trọng. Phải nói sao đây? Có lẽ là lời cảm ơn từ mình tới một người đã thay đổi mình. Cuộc sống là vậy,và con người là vậy,phải thay đổi để tồn tại...Phải mở to mắt ra trước người đứng trước mình...