WAR...WITH ME,WAR NEVER CHANGE...

WAR...WITH ME,WAR NEVER CHANGE...
(Nơi chứa đầy tâm trạng...)

Thứ Bảy, 10 tháng 4, 2010

Như chưa từng quen...

Khi gặp 1 người quen cũ, bạn sẽ làm gì? Một nụ cười, một lời chào hay đơn giản chỉ là nhìn nhau để bên kia biết mình nhận ra họ... Sáng nay tôi gặp lại người quen cũ nhưng những cái ở trên đây đã không diễn ra! TẠi sao? Không biết, lúc đó đang gọi đt nên ko chú ý mấy,tới hồi đi vòng lại mới nhận ra. Đang nói chuyện vui vẻ thì chuyển sắc, tôi đi lượt qua nhưng cũng đủ thời gian nhận ra có người nhận ra sự có mặt của mình. Tại sao nhỉ, đã chấm dứt rồi thì có gì mà như thế? Cứ xem như chưa từng quen,như 2 ng xa lạ như tôi có lẽ sẽ ko có cái sắc mặt ấy, nó thừ thừ ra trông rất lạ khi đi kèm với ánh mắt lạnh lùng hôm nào! Nhưng có lạ thì đã sao, giờ đây không còn quan trọng nữa. "Công việc" mới làm tôi giờ thấy con người giờ đây cũng chỉ là " công cụ" mà thôi. Tình yêu bây giờ trong mắt thật phù phiếm, đánh mất đi cái tin tưởng vào 1 con người rồi, mọi thứ bây giờ thật đơn giản là "one shall stand, one shall fall". Lần thứ 2 gặp đối diện nhau trên 1 con đường, thấy nhưng đã sao? Có quen ko để hướng cái nhìn đến, tôi cho rằng ko! Người không quen bạn nhìn thế nào, có khi là không nhìn đến...Những lời hồi trước nói giờ không còn nhớ ý nghĩa nữa. Giờ đang bắt đầu 1 mối quan hệ mới nhưng cũng chỉ là đk cần cho một "cuộc sống bình thường" mà thôi nhưng xem lại trước đó thấy bản thân thật nực cười...Tình yêu ư!? Tình yêu thì rốt cuộc cũng ko thể chịu nỗi 1 phát đạn...Như chưa từng quen là câu nói tốt nhất mà tôi có thể nói ra...Xa lạ thật vì cả hai đã thay đổi và tôi giờ đây đã ko còn là tôi ngày hôm qua...
"Quỷ dữ nơi thiên đường"...

Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010

Có khi nhớ...Có khi quên...

Chiếc áo màu vàng ngồi ôm cây đàn guitar đang khảy lên những phím đàn trong cái quán nước nhỏ...Cái dáng quen thuộc ấy hiện ra ngay rtong mắt tôi khi tôi đi qua cái khúc cong con đường lên trạm xe bus...Bước điềm nhiên đi qua không hề quan tâm xem có ánh mắt chợt ngẫn lên dõi theo hay không...Rồi lòng tự nhũ có lẽ đã hết tình thật...Có lẽ đã nguội thật một tình yêu chớm nở chóng tàn...Nhưng sao nữa đêm đang ngồi nghe bài "Ai nói yêu em đêm nay" thì hình bóng ấy lại hiện về trong tâm trí...Thật là khó có thể nói ra đó là gì...Đi qua những kỉ niệm còn lại trong đầu,những lần bên nhau,những cái thật riêng tư...Thấy còn đọng lại chút ngọt ngào trên môi và cay đắng trong lòng,chút đau nhói trong tim và chút giá lạnh trong cái đầu...Có lẽ đa cảm thật dù con người không còn chút nước mắt nào cho cái việc đơn giản là...khóc. Có thể do áp lực từ "công việc" mà giờ đây không có tâm trí để nhìn xem mình thành ra "cái gì" nhưng lại nghe phải phất cái mùi "sát khí" từ những lần đi "công tác" về...Những khi ấy trong đầu không có một chút cảm xúc nào...Thật kì lạ là tình yêu cho ngta vui sống bao nhiêu thì cũng chính tình yêu làm ngta chết mòn bấy nhiêu...Liên lạc đã cắt đứt hoản toàn dù biết g ngta đã quên mình thật sự.Đi qua những con đường cũ (chỉ trừ 1 con đường vào căn nhà 'ấy") thấy tràn ngập bao kỉ niệm,những con đường sáng sáng hay chiều tối cùng nhau đi,quán nước với chiếc piano em ngồi đánh,góc phố đứng đợi đưa đón em,công viên với những lần hò hẹn,cái vĩa hè dưới ánh đèn mờ nhỏ và những lần trao nhau những...Tất cả đều là những kỉ niệm đẹp.Lần cuối gặp nhau em là một người khác,cũng đúng thôi vì với em thì tất cả đã chấm dứt,ánh mắt lạnh lùng em cúi mặt không bao giờ anh có thể quên...Chiếc ly và quyển sách anh cũng ko còn giữ nữa,giờ nó đã đến tay một người khác...một người cần nó và không biết về quá khứ của chúng.Thật xót xa cho những gì đã qua,có nên đễ nó diễn ra như vậy không giờ vẫn còn là một điều đắn đo...Song giờ mọi việc cũng đã quá muộn...Bàn tay đã không còn trong sạch nữa...